Nơi tiếng gõ cửa vẫn vang giữa rừng

Là tiếng gõ cửa của một thời đã cũ.
Của người công nhân cạo mủ bước ra từ ký ức,
Mang theo bóng nắng loang dài dưới rừng cao su tĩnh lặng…

Ảnh minh họa. Ảnh: CTV

Có những sáng đi ngang rừng cao su cũ, tôi cứ ngỡ mình đang lạc vào một khung phim quay chậm. Mọi thứ bình yên đến lạ – từ con đường đất đỏ loang lổ vệt bánh xe công nhân, đến tiếng chim ríu rít ở một tán cây mủ vừa mới hứng dòng sáng đầu ngày. Cảnh cũ, người xưa, chỉ có nhịp chuyển mình của thời gian là không bao giờ dừng lại.

Tập đoàn đang thay đổi. Từng bước đi thầm lặng nhưng chắc chắn. Có những văn phòng đổi tên, có những tấm bảng hiệu mới thay thế cho những gì thân thuộc. Nhưng điều không đổi – đó là cái tình trong nghề, cái tình với đất, với rừng, với dòng mủ trắng như dòng máu thấm sâu trong tim người công nhân ngành cao su.

Ở những công ty mà tôi ghé qua gần đây – từ Dầu Tiếng, Phú Riềng đến Tây Ninh, Bình Long… tôi không thấy ai phàn nàn về đổi thay. Họ chỉ bận rộn. Với kế hoạch mới. Với tổ chức mới. Với nhiệm vụ mới. Họ vẫn cười. Và đi làm từ rất sớm, khi mặt trời chưa kịp ló lên khỏi hàng cao su.

Có người hỏi tôi: “Giữ nghề được không?”. Tôi cười. “Nghề đang giữ mình chứ sao”. Vì khi mỗi bước chân còn in dấu trên vạt rừng, khi tiếng gõ nhịp đều tay vào thân cây vẫn còn vang trong buổi sớm, thì cao su vẫn là máu thịt, là căn cước, là tự hào.

Tái cấu trúc rồi cũng sẽ xong. Những đổi thay rồi cũng sẽ quen. Còn lại – là con người. Là dòng chảy lặng lẽ của những người đã quen với hy sinh thầm lặng. Và cả tập đoàn, với họ, vẫn là nơi đáng để đi về, dù gọi tên là gì đi nữa.

HOA BAN
0 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments